Trang nhật ký của mẹ

Tôi từng giận mẹ vì không mua cho mình chiếc vòng tay nhưng tình cờ đọc được trang nhật ký, mới hiểu mẹ đã lao động cật lực.  

Hôm nay là cuối tuần, bầu trời tháng 10 có chút ẩm ương như cô gái mới vào độ xuân thì, thoáng hửng nắng lại thoáng trầm buồn kéo chút mưa lất phất. Tôi thức dậy sau một đêm vùi mình trong đống tài liệu cùng hàng trăm con số thi nhau bay nhảy.

Quyết định làm cho mình bữa sáng thịnh soạn, tôi lại ngán ngẩm nghĩ đến cảnh phải dọn lại căn gác nhỏ, nơi chứa đựng hàng trăm thứ linh tinh mà mẹ tôi chẳng nỡ vứt đi. Nhẹ tay phủi từng lớp bụi đóng trên chiếc kệ gỗ cũ kỹ, tôi phát hiện ra vài thứ khá thú vị.

Quyển sổ nhỏ tôi hay dùng để làm lưu bút, ghi lại tuổi học trò thơ ngây. Lật từng trang giấy đã thấm màu thời gian, tôi dừng lại ở một trang với nét mực loang lổ. 

Nhật ký, ngày... tháng... năm...

Sao mẹ cứ la mình hoài? Chỉ là một cái vòng tay sao lại không thể mua cho mình? Sao mẹ lúc nào cũng khó chịu như vậy? Ước gì mẹ đừng là mẹ của mình. 

Nhật ký, ngày... tháng... năm...

Nhật ký ơi, mình mệt mỏi quá! Mẹ không thương, không hiểu mình hay là mình bỏ nhà đi.

Cái thời con nít ấy, đám trẻ chúng tôi đứa nào cũng từng giận dỗi cha mẹ như thế. Hình như đó là năm tôi đạt giải 3 học sinh giỏi cấp tỉnh. Tôi muốn có được chiếc vòng tay đeo cho hợp mốt nhưng mẹ lại từ chối với hàng trăm lý do vì gia đình khó khăn, sợ tôi đeo không biết giữ gìn.

Một khoảng thời gian rất lâu tôi mới quên đi nỗi buồn vì không có được thứ mình muốn. Khép lại vụng dại một thời, tôi mỉm cười cho cái ngốc nghếch của mình.

Niềm vui của mẹ là được vui vầy bên con cháu.

Niềm vui của mẹ là được vui vầy bên con cháu.

Dọn dẹp tiếp kho đồ của gia đình, tôi thoáng thấy một quyển sổ tay được gói gọn trong chiếc khăn màu hồng nhạt, nước giấy gió trông rất cũ kỹ, không phải là loại giấy thông dụng trong thời của tôi.

Sự tò mò trong tôi trỗi dậy. Hóa ra đó là nhật ký của mẹ. Một quyển khá dày ghi lại những nhớ thương từ thời mẹ yêu cha, dòng cảm xúc nghẹn lòng khi cha chuyển công tác vào Nam. Mẹ một mình gắng gượng nuôi hai con nhỏ, tất bật với cánh đồng muối, ngược xuôi với việc cơ quan.

Những cánh thư được mẹ giữ kỹ lưỡng và xếp thứ tự theo ngày tháng. Có lẽ đó là thứ quý giá, cầu nối duy nhất để thắt chặt tình cảm của cha mẹ trong những năm tháng xa nhau. Đọc những trang thư ấy, tôi mới hiểu được tình yêu của cha mẹ lớn đến nhường nào. Những lá thư là nguồn động lực, hy vọng để cha mẹ cố gắng phấn đấu khi mỗi người ở hai đầu đất nước.

Sống một mình cùng gia đình chồng nổi tiếng khó tính nhất vùng, ấy thế mà mẹ tôi lại được lòng ông bà nội. Việc cơ quan vừa xong mẹ vội về lo cơm nước. Được mùa nắng, mẹ xông xáo cùng ông bà ra chăm ruộng muối. Nhà có thêm người thế nào năm ấy cũng được mùa.

Ông bà nội lớn tuổi nên đôi khi hay lời ra tiếng vào, chỉ cần mẹ dịu dàng khuyên nhủ là ông bà cứ thế cho qua. Mẹ sinh hai chị em tôi cách nhau năm một, cha lại công tác miền Nam, khó khăn chồng chất, mẹ vẫn vượt qua. Mẹ ghi một dòng in đậm trong trang nhật ký: "Mình làm được, nhất định phải làm được". 

Rồi cha tôi quyết định chuyển gia đình vào hẳn trong Nam, chắc vì bận rộn với nơi ở, môi trường mới mà nhật ký của mẹ thưa dần những con chữ. Lật tìm vài trang giấy tôi thấy ghi một đoạn.

Nhật ký, ngày... tháng... năm...

Lần đầu tiên con nổi giận với mẹ, nhưng mẹ không biết phải làm sao. Thời điểm này nhà mình khó khăn. Mẹ sẽ cố để dành tiền mua cho con một chiếc vòng mới thật đẹp vì mẹ biết con đã học hành rất chăm chỉ. Con xứng đáng có được điều con muốn".

Ngày... tháng... năm...

Hôm nay may nhiều đồ quá, mỏi mắt thật đấy nhưng sắp đủ tiền mua vòng tay cho con gái rồi. Con nhất định sẽ rất thích. 

Chiếc vòng tay vẫn luôn bên tôi.

Chiếc vòng tay vẫn luôn bên tôi.

Tôi bật khóc. Nước mắt rơi xuống làm nhòe đi những trang giấy. Tôi nhìn chiếc vòng trên tay mình. Chiếc vòng đã gắn bó với tôi suốt bao năm tháng, đánh đổi bằng mồ hôi và sức khỏe của mẹ bên chiếc máy may với những đêm thức trắng để kịp giao hàng.

Khi ấy, tôi chỉ biết vui mừng vì nhận được quà mà chẳng quan tâm đến những mệt mỏi hay ưu tư của mẹ. Qua rồi quãng thời gian khó khăn, vậy mà đến giờ mẹ vẫn không cho mình một phút giây được nghỉ ngơi. Với mẹ, lao động chính là cách để hưởng thụ.

Khu vườn quanh nhà có nhiều loại rau sạch, đàn gà được mẹ chăm sóc kỹ nên quả trứng nào cũng to tròn chất lượng. Mẹ dạy tôi là phụ nữ phải chủ động với cuộc sống, không nên lệ thuộc vào người khác và đừng biến mình thành kẻ phục vụ mà hãy san sẻ công việc với các thành viên trong gia đình. Hình ảnh cùng lời dạy của mẹ luôn là tấm gương để tôi soi lại mình. Khi trải qua hành trình làm mẹ, tôi mới hiểu hết tấm lòng, nghị lực của mẹ.

Khép lại những trang nhật ký, tôi lén nhìn mẹ đang dỗ dành con trai tôi. Từng nhịp nôi đưa với câu hát ru mộc mạc như mang cả hồn quê vào giấc ngủ yên lành. Tôi chỉ mong thời gian trôi chậm lại để sống bên mẹ thật lâu, được chở che như ngày còn thơ bé. Cảm ơn mẹ - người phụ nữ phi thường của con, cho con sức mạnh để đứng vững trên đường đời.

Trần Hoàng Yến

Từ ngày 3 đến 30/10, độc giả chia sẻ về người phụ nữ bạn luôn yêu thương và trân trọng nhất, hoặc tham gia bằng cách viết về chính mình nếu bạn có một câu chuyện truyền cảm hứng muốn lan tỏa đến những người xung quanh, để có cơ hội nhận bộ trang sức PNJ. Độc giả gửi bài tham gia cuộc thi dưới dạng bài viết trong khoảng 500 - 1.000 từ có dấu, font Unicode, kèm theo ít nhất 1-3 hình ảnh minh họa là nhân vật người phụ nữ được nói đến trong bài. Gửi bài dự thi .

Let's block ads! (Why?)

About Unknown

Unknown
"Mình là Phương Nguyễn, thâm niên 4 năm kinh nghiệm thiết kế website và làm marketing, tuy nhiên kể từ 1 năm trở lại đây mình không còn làm marketing nữa, và chỉ tập trung vào viết plugin và giao diện cho Wordpress, nếu các bạn thấy bài viết hay thì hãy chia sẻ cho những người khác cùng tham khảo, còn nếu muốn thiết kế website hoặc sửa web hay đặt một plugin có chức năng đặc biệt, hãy liên hệ ngay tới Phương"
Recommended Posts × +

0 nhận xét:

Đăng nhận xét