Có người nói với tôi rằng: mỗi đứa trẻ sinh ra đều là một trang giấy trắng, thế giới sẽ nhuộm đầy sắc màu theo năm tháng chúng lớn lên.
Nếu nói mỗi sắc màu tượng trưng cho một người ta từng quen, vậy tôi năm 17 tuổi, khi trang giấy đã nhuộm đầy sắc màu, mẹ vẫn là màu sắc rực rỡ nhất.
Mẹ với tôi là người trân quý nhất cuộc đời này. Mỗi đứa trẻ là một trang giấy trắng, tôi cũng vì bản năng của chính mình, sống và trưởng thành. Bản năng của con người đôi lúc cũng tự phát sự tham lam và ích kỷ, chỉ là trong tất cả mọi người ai có đủ lý trí để kìm hãm lại chính mình. Một người sống tốt là do được giáo dục trong môi trường tốt, khi vẫn chưa đủ chín chắn để tự do bay nhảy trong xã hội này thì tôi vẫn luôn nương tựa vào mẹ mình.
Mẹ - theo lời của mọi người là một thiên thần, là người hoàn hảo, nhưng trong mắt tôi, mẹ rất đỗi bình thường, có đôi khi lại kém xa người khác ở phương diện bình tĩnh. Tuy vậy, mẹ từ khi tôi còn chưa mở mắt đến bây giờ, đã luôn làm bờ vai của cuộc đời tôi. Khi tôi khóc luôn có mẹ, khi tôi cười mẹ cũng cùng tôi.
Sống trong sự quan tâm của mọi người quá nhiều sẽ khiến ta dựa dẫm quá mức vào một ai đó, thậm chí "mù mờ" không còn cảm thấy sự yêu thương đó trân quý nữa. Tôi và mọi người không khác là bao, cũng vì sự bồng bột của tuổi trẻ mà đối với sự quan tâm của mẹ nảy sinh kháng cự. Nhưng mẹ chưa bao giờ để lộ chút cảm xúc về sự bướng bỉnh của tôi, thay vào đó mẹ luôn bình tĩnh, nhẹ nhàng sửa lỗi cho tôi.
![]() |
Mẹ là chỗ dựa vững chắc nhất cuộc đời tôi. |
Dưới sự giáo dục của mẹ, tôi lớn dần và nhận ra thế giới không chỉ có màu hồng như tôi vẫn nghĩ. Thay vì gục ngã, tôi chọn đứng lên, bởi tôi biết đằng sau mỗi chặng đường dài tôi bước, mẹ vẫn luôn dõi theo, truyền lửa cho tôi. Khi tôi cạn kiệt sức lực sau mỗi cuộc hành trình, mẹ sẽ là bờ vai nương tựa vững chãi nhất cho tôi mỗi khi tôi cần.
Mẹ luôn dạy tôi thế nào là hạnh phúc, thế nào là tình yêu, dạy tôi biết quý trọng, biết nắm thật chặt cơ hội của mình. Tôi của ngày hôm nay, nhờ mẹ mà hiểu được mình cần gì và không cần gì.
17 tuổi, tôi nghĩ về cuộc đời không có mẹ, liệu bản thân có trưởng thành đến mức này? Ảnh hưởng của mẹ gần như chiếm trọn cuộc sống của tôi, hằn sâu vào tâm hồn đến mức không thể dứt bỏ. Nếu có một ngày mở mắt mà bên cạnh không còn mẹ, liệu tôi sẽ gục ngã đến mức nào?
Đôi lúc nhìn bản thân mà tôi lại thấy sợ hãi, dẫu biết không nên quan trọng hóa một ai đó nhưng dường như tôi lại không thể không chế chính mình. Có điều tôi lại cảm thấy rất hạnh phúc, được gặp mẹ trong cuộc đời này là một điều may mắn.
Mẹ - gần gũi và thân thuộc đến lạ kỳ. Bước đi thẳng về phía trước cũng là lúc mẹ vắng bóng dần trong cuộc đời tôi. Chỉ có trân trọng và quan tâm đến mẹ ngay lúc này tôi mới có thể không hối hận về sau. Ai là người tôi trân quý nhất? Là mẹ, vĩnh viễn là mẹ...
Từ ngày 3 đến 30/10, độc giả chia sẻ về người phụ nữ bạn luôn yêu thương và trân trọng nhất, hoặc tham gia bằng cách viết về chính mình nếu bạn có một câu chuyện truyền cảm hứng muốn lan tỏa đến những người xung quanh, để có cơ hội nhận bộ trang sức PNJ. Độc giả gửi bài tham gia cuộc thi dưới dạng bài viết trong khoảng 500 - 1.000 từ có dấu, font Unicode, kèm theo ít nhất 1-3 hình ảnh minh họa là nhân vật người phụ nữ được nói đến trong bài. Gửi bài dự thi .
0 nhận xét:
Đăng nhận xét