
Mẹ chồng của tôi rất đáng trân quý, từ lối sống, hành động đến lời nói.
"Mẹ chồng chẳng sinh ra ta
Nhưng mà cũng cảnh đàn bà giống nhau
Mẹ chồng cũng từng làm dâu
Thức khuya dậy sớm nào đâu nề hà
Giờ đây mẹ tuổi đã già
Sớm hôm vẫn cứ quét nhà quét sân
Thương con mẹ sống tảo tần
Nào đâu nghĩ đến bản thân muốn gì..."
Mâu thuẫn mẹ chồng - nàng dâu có lẽ là chuyện muôn thuở, tưởng như không có hồi kết. Lang thang trên khắp mặt báo, các diễn đàn hay hội nhóm, có vô số bài viết than thở về mẹ chồng, nhưng có lẽ chuyện đó đã dừng trước thềm nhà tôi.
"Phụ nữ thông minh, xinh đẹp không bằng may mắn". Tôi không chỉ có một người chồng yêu vợ, thương con hết mực, mà may mắn hơn khi có người mẹ chồng tâm lý, thương con dâu như con đẻ. Quả thực tôi không thông minh, chẳng xinh đẹp nhưng tự thấy bản thân rất may mắn.
Để tôi kể bạn nghe người mẹ chồng trân quý mà tôi luôn khắc ghi trong tim đẹp như thế nào.
Tôi về làm dâu khi tròn 24 tuổi. Cái tuổi bảo bé cũng chẳng còn bé, nhưng lớn cũng chưa thực sự lớn chút nào. Khi sống trong vòng tay bố mẹ, tôi được nâng niu chiều chuộng. Song khi về nhà chồng, do lạ lẫm nên tôi có cảm giác lo sợ vô cùng.
Tôi còn nhớ buổi đầu về làm dâu, sáng ngủ quên đến 8h mới dậy, cảm giác lúc đó như cả thế giới quay lưng lại với mình. Tôi bối vội mái tóc rồi chạy xuống nhà. Cảm tưởng mẹ chồng sẽ nhìn hằn học kiểu "ngủ gì mà trưa trầy trưa trật", nhưng ngược lại là một giọng điệu ân cần "sao không ngủ thêm đi con, cả ngày hôm qua mệt quá rồi", "con ăn phở hay cơm rang để mẹ làm". Lúc đó tôi chợt nghĩ "mẹ chồng đâu phải cái gì đó ghê gớm đâu, thân thương quá đỗi". Nếu đủ tự tin hơn, lúc đó, tôi chỉ muốn chạy lại ôm mẹ thôi.
Chuyện thương con, thương dâu ít nhưng cũng chẳng phải hiếm. Mẹ chồng tôi cũng vậy. Song, với tôi, tình thương yêu của mẹ đặc biệt vô cùng.
Mẹ chẳng những không kể xấu con dâu mà lại hết mực bảo vệ trước dị nghị của xóm làng. Với mẹ, không biết thì dạy chứ chẳng im lặng rồi bực tức nhau. Tôi nhớ có lần nghe cô hàng xóm bảo "mẹ chồng cao ráo đẹp vậy mà con dâu lại kém cạnh quá", mẹ phản bác ngay "đẹp nết hơn đẹp người chị ạ, với lại nó đang bầu bí nên xuống sắc vậy, ngoan lắm đấy". Rồi sáng đi làm, mẹ phụ tôi dắt xe ra cổng vì sợ đang bầu mà dốc xuống đường lại cao, mặc cho hàng xóm dị nghị nói "con dâu nhà này ghê thật, làm gì mà mẹ chồng phục vụ đến nơi đến chốn". Phải đấy, chả biết bản thân làm gì mà được mẹ thương hết đỗi đến vậy.
Người phụ nữ tưởng yếu đuối nhưng lại lo hết mọi việc trong nhà. Mẹ biết con bận rộn công việc ở công ty nên mọi việc cơm nước, giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa và cả chăm lo cho gia đình đều do một tay mẹ làm. Chẳng trách móc hay than phiền, mẹ lặng lẽ gánh hết phần nặng nhọc. Ngoài làm việc nhà, mẹ còn lấy hàng miền núi về bán thêm những lúc rãnh. Con dâu đi làm chả biếu xén gì được cho mẹ, ngược lại chi phí trong nhà mẹ lo tất, bỉm sữa cho cháu cũng kiêm luôn. Tháng nào hết lương, mẹ lại thương con dấm dúi cho một vài triệu đồng.
Lắm khi chồng đi vắng, tôi ôm con sang ngủ với mẹ. Hết ôm, tôi chuyển sang sờ bụng, rồi lấy dũng khí quay ra hỏi mẹ "sao mẹ thương con nhiều đến thế". Mẹ chỉ cười "Sau này con cũng có con dâu, nhưng chỉ cần với tấm lòng người mẹ, con sẽ hiểu".
Người mẹ chồng trân quý, từ lối sống, hành động đến lời nói. Phải vậy, sau này tôi cũng có con dâu, chắc chắn sẽ học mẹ, sống làm con tự hào, giống như tôi đang yêu thương và trân quý mẹ!
Lê Thị Thu Phương
Từ ngày 3 đến 30/10, độc giả chia sẻ về người phụ nữ bạn luôn yêu thương và trân trọng nhất, hoặc tham gia bằng cách viết về chính mình nếu bạn có một câu chuyện truyền cảm hứng muốn lan tỏa đến những người xung quanh, để có cơ hội nhận bộ trang sức PNJ. Độc giả gửi bài tham gia cuộc thi dưới dạng bài viết trong khoảng 500 - 1.000 từ có dấu, font Unicode, kèm theo ít nhất 1-3 hình ảnh minh họa là nhân vật người phụ nữ được nói đến trong bài. Gửi bài dự thi .
0 nhận xét:
Đăng nhận xét