Mẹ dành cả tuổi thanh xuân, hy sinh sự nghiệp để vun vén cho hạnh phúc gia đình.
Tôi tin rằng mỗi người phụ nữ trên thế gian này đều vĩ đại và đáng được trân quý vì giá trị riêng của họ. Nhưng với tôi, mẹ của tôi lại là người vĩ đại hơn cả.
Mẹ tôi kết hôn với ba tôi năm 29 tuổi. Thời điểm ấy, mẹ quyết định từ bỏ công việc hiện tại để ở nhà chăm sóc cho gia đình tốt hơn. Mỗi lần tôi có chuyện gì, mẹ luôn bên cạnh lo lắng từng miếng ăn, giấc ngủ, cẩn thận chu đáo không để bất cứ điều gì ảnh hưởng đến tôi.
Khi còn nhỏ, suy nghĩ không đủ chín chắn nên tôi cứ nghĩ đấy là chuyện bình thường. Càng lớn, tôi càng tiếp xúc với nhiều người bạn, chợt nhận ra mẹ của họ là những người thành đạt, có công việc làm ổn định và không ai từ bỏ công việc như mẹ tôi. Tôi thấy tự hào lắm, tự hào vì mình có người mẹ dũng cảm, yêu thương gia đình hết mực, tới mức hy sinh cả sự nghiệp để có thể chu toàn cho gia đình nhỏ.
Nhưng sau đó, tôi lại thấy đau xót cho người mẹ thiệt thòi của mình. Kể ra từ lúc tôi còn nhỏ cho đến lớn, tôi chưa thấy mẹ bước chân ra ngoài vì một cuộc hẹn từ người bạn cũ hay đồng nghiệp cũ. Mẹ tôi đã trói buộc cuộc đời vào những lần đưa đón con cái đi học, đầu tắt mặt tối và quanh quẩn nơi bếp núc. Mẹ không chỉ từ bỏ công việc mà còn cả những mối quan hệ bạn bè bên ngoài, những người từng là chỗ dựa những lúc mẹ mệt mỏi. Đơn giản chỉ vì mẹ đã hy sinh cho đứa con gái yêu thương của mẹ chính là tôi. Tôi xót xa cho mẹ vô cùng.
Tôi nhớ có lần vô tình lục được cuốn album cũ của mẹ vào những năm thập niên 90. Lúc ấy, mẹ vẫn còn trong độ tuổi thanh xuân tươi đẹp của đời con gái. Mẹ tôi đẹp nhất trong những người phụ nữ tôi từng gặp. Trong những tấm ảnh, tôi thấy mẹ với gương mặt sáng bừng, nụ cười hồn nhiên tươi tắn như bao thiếu nữ và lối ăn vận hợp thời.
Nhìn mẹ tôi trẻ trung và tự do biết bao, tim tôi chợt nhói lên về thực tại phũ phàng. Mẹ đã không còn như trước nữa, không biết đã bao lâu rồi kể từ lần cuối tôi thấy mẹ ăn diện như trong ảnh. Tôi chỉ nhớ đó là lần tôi và mẹ cùng đi dự tiệc cưới của họ hàng. Mẹ rất đẹp nhưng cũng quá lâu để tôi có thể nhớ rõ mẹ đẹp đến nhường nào. Tôi biết mẹ của bây giờ đã không còn lộng lẫy như thế nữa.
Gương mặt mẹ xuất hiện những nếp nhăn, đồi mồi do hậu quả của việc sinh con. Quan trọng hơn, mẹ đã không còn tự do nữa. Tôi hỏi mẹ liệu mẹ có muốn trở lại ngày xưa ấy không. Mẹ tôi bảo đó là khoảng thời gian đẹp đẽ nhưng bây giờ mẹ tôi đã có thứ đẹp hơn thanh xuân ngắn ngủi đó. Đó là gia đình nhỏ bé mà mẹ đã cố gắng vun đắp và gìn giữ suốt bao nhiêu năm qua. Tôi là báu vật quý giá nhất mà mẹ từng có.
Tôi muốn vỡ òa vì thương mẹ, thương đến mức không thể diễn tả bằng lời, hai hàng nước mắt của tôi lăn dài trên má. Có lẽ mẹ đã rơi nước mắt nhiều hơn tôi gấp bội trong suốt khoảng thời gian qua. Mẹ rơi nước mắt rất nhiều vì gia đình.
Tôi tự hứa với bản thân tôi sẽ không bao giờ làm mẹ khóc nhưng không giữ được lời hứa vì tôi làm mẹ đau lòng. Đến bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn ân hận vô cùng. Vào năm học cấp hai, tôi được ba mẹ cho học những chỗ học thêm đắt tiền với hy vọng tôi có thể học tốt hơn. Nhưng tôi lại đua đòi để có thể bằng bạn bằng bè.
Tôi bắt đầu mua những món đồ đắt tiền để đến lớp khoe mẽ với bạn bè. Mẹ đã nhiều lần nhắc tôi nhưng với cái tự cao của một đứa trẻ mới lớn không hiểu chuyện, tôi bỏ ngoài tai. Nhưng đó cũng không là gì so với một lần mẹ đưa tôi đi học. Hôm ấy, mẹ đưa tôi đi học trên chiếc xe cũ kỹ và mặc bộ quần áo không đẹp và sang trọng. Tôi tỏ thái độ với mẹ và bắt đầu gây sự. Tôi yêu cầu mẹ không được mặc như vậy và cũng không được đưa tôi đến trường bằng chiếc xe này nữa. Mẹ bảo chỉ là đưa đi học nên mẹ cũng không muốn ăn diện cầu kỳ nhưng tôi đã không chấp nhận.
Đỉnh điểm nhất là tôi đã hỗn với mẹ và quát: "Mẹ xấu xí quá. Con ngại khi đi với mẹ!". Mẹ sững người nhìn tôi, tôi biết tôi sai nhưng cái tôi quá cao, tôi một mạch bỏ vào lớp không thèm nhìn lại. Ngồi học mà trong lòng tôi bồn chồn vô cùng. Lần này tôi sai thật rồi. Chị tôi nhắn tôi rằng mẹ khóc rất nhiều khi về nhà. Tôi hối hận vô cùng. Sao một đứa con mà mẹ yêu thương vô cùng lại không chấp nhận người nuôi nấng nó cực khổ, chỉ vì vẻ bề ngoài hào nhoáng và cái tính đua đòi là xấu xí kia.
Tôi cố nén nước mắt và tự hứa sẽ xin lỗi ngay khi gặp mẹ. Tôi nghĩ chắc mẹ giận lắm và tự hỏi liệu mẹ có còn thương tôi, có chấp nhận đứa con ngỗ nghịch làm mẹ đau lòng. Ấy vậy mà, khi tôi vừa bước ra, tôi bất ngờ vì mẹ đã lấy chiếc xe khác, mặc một bộ quần áo đẹp hơn, sang trọng hơn chờ đón tôi.
Tôi ngồi trên xe không kiềm nổi nước mắt nữa. Tôi sai quá. Tôi làm mẹ phải thay đổi, không được thoải mái. Tôi bắt mẹ phải nghe theo cái sự ích kỷ của tôi. Mẹ vẫn hiền từ không la mắng, chỉ nói tôi nghe để tôi có thể hiểu và sửa sai. Tôi nhìn mẹ mỉm cười với đôi mắt đỏ hoe vì đã khóc, đau lòng vì tôi. Mẹ vẫn cố gắng làm tôi vui, tự hứa rằng lần này sẽ là lần đầu cũng như lần cuối tôi làm mẹ khóc. Cho đến bây giờ, điều làm tôi tự hào không phải vì những thành tích học tập trên lớn, mà là tôi không làm mẹ khóc kể từ hôm ấy.
![]() |
Mẹ đáng được trân quý vì sự hy sinh dành cho gia đình. |
Bây giờ tôi đã là học sinh cấp ba và chuẩn bị bước vào kỳ thi đại học quan trọng nhất cuộc đời. Tôi bận rộn một phần còn mẹ bận rộn mười phần. Điều này làm tôi nhớ lại những kỳ thi trước, mẹ tất bật lo lắng để tôi có điều kiện học tập thoải mái. Mỗi lần tôi vấp ngã trong những kỳ thi, tôi buồn nhưng mẹ còn buồn hơn. Mẹ buồn vì thấy tôi quá áp lực. Mẹ không cần tôi phải xuất sắc mà chỉ cần tôi khỏe mạnh và hạnh phúc.
Dù mẹ không bao giờ ép tôi phải đạt được thành công hay gì cả. Mẹ bận rộn là để đảm bảo tôi được ăn uống đầy đủ không bệnh tật, được thoải mái hết mức có thể và luôn ở bên khi tôi cần tâm sự, an ủi. Tôi thương mẹ vô cùng.
Mấy ai được tâm lý và đầy cảm thông như mẹ tôi. Nhờ có tình yêu của mẹ mà tôi được tiếp thêm động lực cố gắng đạt được thành công và không chút áp lực. Mẹ muốn tôi hạnh phúc nên tôi càng cố gắng học tập để đỡ đần cho mẹ sau này.
Mẹ tôi vĩ đại lắm. Không phải vì mẹ là doanh nhân thành đạt hay vĩ nhân mang tầm vóc lớn lao, đơn giản mẹ là người yêu tôi nhất thế gian, hy sinh hạnh phúc của bản thân cho tôi. Mẹ luôn ở bên dạy dỗ tôi khôn lớn và trưởng thành từng ngày.
Mẹ dạy tôi phải biết yêu thương bản thân nhất vì nếu không yêu bản thân trước thì liệu có thể yêu thương ai khác. Nhưng con không yêu bản thân nhất vì trong luôn hiện hữu tình yêu vô bờ dành cho mẹ. Con thương mẹ hơn cả bản thân con. Con sẽ cố gắng học tập để sau này mẹ có thể có cuộc sống an nhàn, không lo toan vì con nữa. Con chỉ muốn mẹ được hạnh phúc. Mẹ là người phụ nữ tuyệt vời nhất trong lòng tôi và đáng được trân quý hơn bao giờ hết.
Nguyễn Đức Ngọc Hằng
Từ ngày 3 đến 30/10, độc giả chia sẻ về người phụ nữ bạn luôn yêu thương và trân trọng nhất, hoặc tham gia bằng cách viết về chính mình nếu bạn có một câu chuyện truyền cảm hứng muốn lan tỏa đến những người xung quanh, để có cơ hội nhận bộ trang sức PNJ. Độc giả gửi bài tham gia cuộc thi dưới dạng bài viết trong khoảng 500 - 1.000 từ có dấu, font Unicode, kèm theo ít nhất 1-3 hình ảnh minh họa là nhân vật người phụ nữ được nói đến trong bài. Gửi bài dự thi .
0 nhận xét:
Đăng nhận xét