Tôi đang tập yêu thương má và cố gắng kiên nhẫn với người già. Tôi cũng tập thông cảm cho má bằng cả tấm lòng và tự nguyện.
Ông bà xưa có câu "Nước mắt chảy xuôi" là nói đến tình thương chỉ có thể từ cha mẹ dành cho các con. Theo dòng thuận của đời người, từ cao xuống thấp, cha mẹ không đòi hỏi một sự báo đáp từ các con. Nhưng sự thật, các bậc cha mẹ cũng buồn lòng khi thấy con đối xử với mình tệ bạc, nhất là đến tuổi già, bệnh tật, có khi bị bỏ quên. Ở tuổi già, cha mẹ cô đơn, rất cần sự an ủi, săn sóc.
![]() |
Má của tôi không thể hiện tình thương bằng tình cảm, mà qua hành động. Má làm tất cả vì các con của mình. |
Cả cuộc đời má tảo tần nuôi tôi khôn lớn. Song, tôi chưa bao giờ đặt má lên trên bản thân và con cái. Tôi luôn làm má buồn phiền. Có những lần tôi cằn nhằn vì tính má thích ôm đồm mọi thứ, chậm chạp, tiếc của hay những việc trái ý tôi. Nhưng không vì thế mà má không thương tôi.
Má vẫn hàng ngày nấu nướng, chăm sóc nhà cửa và giúp tôi mua những món ăn tôi thích nhất. Má rất thương tôi. Mỗi khi thấy cháu ngoại làm tôi đau, má lại cáu lên với cháu. Còn tôi lại cáu lên với má. Má và tôi luôn đúng như câu nói "nước mắt chảy xuôi, chứ có bao giờ chảy ngược".
Vì sao như thế nhỉ? Nhớ khi còn nhỏ, tôi rất bám má, chỉ cần ngủ dậy không thấy má là tôi vừa đi vừa khóc kiếm má khắp xóm. Thậm chí có lần tôi còn đến từng nhà những người bạn của má để tìm. Tối ngủ phải sờ tay má mới ngủ được. Thương như thế vì sao đến khi trường thành tôi lại không còn cảm giác yêu thương? Vì sao như vậy?
Má tôi là con một trong gia đình hiếm muộn. Ông bà ngoại rất lớn tuổi mới có má, nhưng không vì thế mà má được cưng chiều. Má luôn có những trận đòn sống chết. Rồi má tôi được gả cho một gia đình đông con, khá giả nhưng cuộc sống vẫn không sáng hơn, vẫn có những cơn đau âm ỉ từ trong tim ngày này qua tháng nọ. Má nuốt nước mắt vào trong vì đàn con ngây ngô quá đỗi. Má không thể hiện tình thương bằng tình cảm, mà qua hành động. Má làm tất cả vì các con của mình.
Tôi là một trong những đứa con của má. Tôi là đứa xinh xắn trong nhà, là đứa yếu ớt nhất, dăm ba ngày lại bệnh. Do đó tôi được cưng chiều hơn tất cả anh chị em còn lại. Và tôi tự đặc cách cho mình cái quyền đó. Cái quyền đòi hỏi bất chấp, cái quyền được la má, cái quyền được làm má buồn, cái quyền buộc mọi người phải thương phải chiều.
Tôi cũng trưởng thành, tự lập, có gia đình, sinh con. Tôi nuôi con cũng vất vả như má trải qua nhưng nhẹ nhàng hơn một chút. Và tôi cũng học những bài học đắt giá của xã hội. Tôi cũng ngộ ra má đã vất vả thế nào. Hơn hết, giờ đây tôi đang tập yêu thương má, tập kiên nhẫn với người già, tập thông cảm cho má, tập bằng cả tấm lòng và tự nguyện. Tôi sợ người phụ nữ trân quý của tôi cả đời vì con mà không biết hạnh phúc là gì.
Con yêu má rất nhiều!
Đặng Ngọc Quyên
Từ ngày 3 đến 30/10, độc giả chia sẻ về người phụ nữ bạn luôn yêu thương và trân trọng nhất, hoặc tham gia bằng cách viết về chính mình nếu bạn có một câu chuyện truyền cảm hứng muốn lan tỏa đến những người xung quanh, để có cơ hội nhận bộ trang sức PNJ. Độc giả gửi bài tham gia cuộc thi dưới dạng bài viết trong khoảng 500 - 1.000 từ có dấu, font Unicode, kèm theo ít nhất 1-3 hình ảnh minh họa là nhân vật người phụ nữ được nói đến trong bài. Gửi bài dự thi .
0 nhận xét:
Đăng nhận xét