Căn bếp nhà tôi chật hẹp, cũ kỹ, lại đông thành viên sinh hoạt nên không gian khá bí bách, không thoải mái khi sử dụng.
Cách đây 10 năm, hơn nửa đời người dành dụm, cha mẹ tôi đã xây căn nhà mới đầu tiên trong đời để chị Hai lấy chồng (căn nhà cũ trước làm bằng gỗ và đã gần 25 năm nên xuống cấp và quá nhỏ bé khi chúng tôi lớn lên).
Cha tôi đã đưa ra ý tưởng mà ông ấp ủ từ lâu và anh rể tương lai là người thiết kế. Tôi nhớ, cha dặn đi dặn lại anh rể: sửa gì thì sửa nhưng cái bếp phải để như ý của ông. Ông nói cái bếp là nơi cực kỳ quan trọng, nó là trái tim của căn nhà, vì nó là nơi cả nhà quây quần sau một ngày lao động vất vả, vừa ăn cơm vừa hàn huyên. Ông thiết kế căn bếp rất đơn giản, sắp xếp mọi thứ tiện nhất để mẹ tôi nấu nướng cho dễ vì theo ông tâm lý thoải mái, người đầu bếp sẽ mang những món ăn ngon nhất cho gia đình.
Cha đo thử chiều cao đặt cái bếp và hỏi ý mẹ tôi vừa ý không. "Phòng của mẹ!", cha tôi nói. Cái bếp phải rộng đủ chổ để một bộ bàn ăn khi khách đến cho lịch sự và ngay cả khi đại gia đình ngồi ăn dưới đất cũng thoải mái. Sáu tháng sau, căn nhà đã hoàn chỉnh, chúng tôi háo hức chọn màu sơn. Cha tôi đứng trong bếp, ngó đi ngó lại, ông cảm thấy rất hãnh diện về công trình của mình.
Ông nói: "Mấy đứa cứ chọn màu đi, cái bếp thì để màu vàng nhạt nhé. Tôi thắc mắc: ‘có nóng không ba?’. ‘Không đâu, màu nhạt thôi. Màu vàng đem lại cảm giác ấm cúng và hạnh phúc. Rồi con sẽ thấy".
Mà cũng đúng thật, mỗi khi hè đến, chúng tôi đi học xa về và cho tận bây giờ cứ lễ tết chúng tôi lại về, thì nhà bếp là nơi chúng tôi ở nhiều nhất. Căn bếp rộng rãi và thoáng mát, chúng tôi trải chiếc chiếu ngồi bệt xuống và bắt đầu những câu chuyện không có hồi kết. Có khi đang ngồi tám chuyện, mẹ tôi đang nấu nấu xào xào, tiện tay mỗi đứa lại bốc vài miếng bỏ vô miệng rồi chép chép, bị mẹ lấy cái đũa bếp khõ tay vài cái mà không chừa.
Cha tôi thì mắng giả lả: "tổ cha mày!". Tối tối, cha ngồi trên ghế, mẹ tôi đu đưa võng, chúng tôi rể con cháu lại túm tụm quanh, ngồi bệt dưới nền nhà mà tám, kể lể huyên thuyên, tí lại chọc ghẹo nhau. Ừ, hay thật. Nghĩ lại tôi thấy cha tôi nói đúng, căn bếp là trái tim của ngôi nhà. Nơi đó chúng tôi thấy bình yên nhất.
Giờ đây chúng tôi đã vào Sài Gòn lập nghiệp. Không như những gì tôi từng mơ ước. Sài Gòn hoa lệ, Sài Gòn phồn vinh là thế nhưng kiếm tiền đâu dễ. Cái xứ đất chật người đông, chúng tôi chỉ có một căn nhà nhỏ nằm sâu trong một hẻm nhỏ. Và bắt đầu hành trình giống như bao người trưởng thành khác, chúng tôi cũng phải tích cóp mới dư giả chút đỉnh. Đùng một cái, cha tôi mắc bệnh hiểm nghèo, cuộc sống chúng tôi thay đổi không theo kịp. Những đồng tiền dành dụm đến lúc phải sử dụng. Cũng vì thế những dự định toan tính của chúng tôi tan thành mây khói.
Khác với căn nhà ở quê, căn nhà này quá nhỏ để có thể sống thoải mái đối với người bình thường, nói gì đến người bệnh. Mẹ chăm sóc cha tôi, ngày ngày bà đi chợ về nấu ăn trong căn bếp chật hẹp chưa kịp sửa sang. Cái gì cũng nhỏ xíu, bất tiện. Chúng tôi đi làm đầu tắt mặt tối, nấu cho xong bữa cơm, ăn xong dọn dẹp rồi lên phòng nghỉ. Giờ thời gian cha mẹ tôi ở quê và thành phố là 50/50. Thấy căn bếp chật hẹp, cũ kỹ, chợt nhớ lời cha tôi ngày ấy mà thấy chạnh lòng. Muốn sửa lại nhưng kinh phí hạn hẹp, hơn nữa nhà có người bệnh nên tiền bạc nhạy cảm lắm, cứ phải để đó không dám tiêu gì phòng khi cần không đủ.
![]() |
Gian bếp chật chội của gia đình tôi. |
Vậy nên, khi biết đến cuộc thi này, tôi thật cảm thấy may mắn vì có chút hy vọng. Ai cũng có quyền ước mơ mà. Biết đâu đấy. Nếu không, chí ít tôi cũng có dịp để nói lên những suy nghĩ trong lòng, những suy nghĩ mà chưa một lần dám bày tỏ nhưng dù sao thì lòng cũng có chút nhẹ nhõm.
Không phải ai cũng may mắn, cũng thành công, cũng có thể làm được điều mình muốn cho cha mẹ. Và dù thế nào đi nữa tôi cũng vẫn sẽ cố hết sức, có ai đó nói điều quan trọng không phải là đi đến đâu mà là đi đến cùng. Bệnh tật rồi cũng sẽ qua, chúng tôi sẽ sửa lại căn bếp đơn giản và mộc mạc như những gì cha tôi mong muốn, để ông có thể thoải mái hơn trong căn nhà này và an tâm chữa bệnh.
![]() |
Căn bếp cũ kỹ, nhiều vật dụng đã xuống cấp. |
Có thể bạn không tin vào phép màu nhưng tôi tin. Phép màu có thể đến bất cứ khi nào, chỉ có điều bạn phải biết chờ đợi vì cũng có nhiều người cần phép màu hơn bạn, hãy để họ nhận trước. Cứ nỗ lực rồi cũng có ngày được đền đáp, cơ hội rồi cũng sẽ đến. Tôi luôn tin tưởng. Và thật lòng tôi cũng mong chương trình sẽ trao được phần thưởng xứng đáng cho người xứng đáng.
Nguyễn Vy
Cuộc thi "Bếp nhà trong mơ - The Home Make-over" do thương hiệu Đá Vicostone phối hợp cùng VnExpress tổ chức (từ 16/5 đến 14/8) là nơi để độc giả chia sẻ thông điệp yêu thương với những người thân yêu, từng câu chuyện bên căn bếp, mỗi bữa cơm sum họp quây quần. Cuộc thi cũng là nơi giúp độc giả có thể tìm cơ hội thay đổi, làm mới căn bếp gia đình.
Bài dự thi được thể hiện dưới dạng text từ 300 đến 1.000 từ, bằng tiếng Việt, có dấu, font Unicode, kèm ít nhất 2 hình ảnh tự chụp hoặc bài ảnh (tối đa 12 ảnh) hay một video thể hiện chi tiết hiện trạng không gian bếp của mình có thời lượng không quá 3 phút, định dạng flv hoặc mp4, tiêu đề phản ánh nội dung câu chuyện.
Gửi bài dự thi .
0 nhận xét:
Đăng nhận xét