Ga Hà Nội 10 giờ tối đã vãn người qua lại, chỉ có tiếng í ới gọi khách của cánh xe ôm, vài ba câu càu nhàu của mấy người giữ xe, hòa cùng loa thông báo "Quý khách có vé xin mời...".
Chiếc xe tay ga cũ kĩ của anh chàng người Anh Christopher Axe đỗ phịch góc trái sân ga. Theo sau anh là khoảng 20 người, tây có, ta có, tay xách nách mang những túi đồ to. Christopher thong thả mở thùng các tông trên yên xe của mình, trong đó có những hộp cơm được xếp gọn gàng.
Trong những góc tối của nhà ga, người già, trẻ nhỏ, biết bữa tối của mình đã đến, họ nhỏm dậy và tiến lại. Những người cơ nhỡ ở đây đã quá quen với khung giờ này, thứ 5 hàng tuần sẽ có chàng Tây mang đến cơm ăn. Họ không chen lấn bởi biết ai cũng có đủ phần, từ đồ ăn, nước uống, đến quần áo, giầy dép, thậm chí là bàn chải đánh răng hay giấy vệ sinh...
"Tôi ở đây gần một tháng rồi, nếu không có cơm thiện nguyện thì chắc đã nhiều bữa phải chịu đói", bà Bùi Thị Hằng (50 tuổi, quê Hòa Bình, lên Hà Nội kiếm kế sinh nhai, nhưng cả tháng trời không tìm được việc, tiêu hết tiền nên lang thang ở ga) chia sẻ.
Mỗi đêm như vậy, nhóm Help Hanoi’s homeless (HHH) của Christopher di chuyển qua 3 địa điểm gần khu vực quận Hoàn Kiếm. Khoảng 100 suất quà bao gồm 50 phần ăn và các vật dụng thiết yếu khác được phát đều cho tất cả người cần.
![]() |
Christopher luôn yêu cầu nhóm mình hoạt động đúng nề nếp và di chuyển an toàn. Ảnh: Trọng Nghĩa. |
Để đảm bảo vệ sinh, trưởng nhóm - Christopher - thường xuyên tự tay nấu. Đó là những hộp cơm đầy đủ rau củ, thịt cá sạch sẽ. Biết việc anh làm, có những quán ăn uy tín đã đồng hành cùng, giúp anh giảm bớt khối lượng công việc.
Nhìn chàng trai có gương mặt sáng này, không ai nghĩ rằng Christopher từng là người vô gia cư. Tốt nghiệp một đại học danh tiếng tại quê nhà Manchester (Anh) và theo nghiệp văn chương, chàng trai trẻ nuôi mộng sẽ có thu nhập ổn định, nhưng cuộc sống không êm đềm như vậy. Năm 2014, lương không ổn định, anh sử dụng hết khoản tiết kiệm và bị cắt khẩu tại nơi mình sinh sống, thành người vô gia cư từ đó.
"Tôi từng ngủ vạ vật trong các bãi đậu xe nhiều năm và ăn soup miễn phí từ máy tự động, gọi là soup nhưng thật ra chỉ là thứ chất nhờn màu xanh không có giá trị dinh dưỡng. Khi đến Việt Nam khoảng hơn một năm trước và bắt gặp người vô gia cư ở Hà Nội, tôi biết chính xác mình phải làm gì để giúp đỡ họ", anh chia sẻ,
Christopher còn nhớ như in khi anh sống lang thang, người ta thực sự không còn xem anh là "con người" nữa. Họ nghĩ anh và những người giống anh là kẻ nghiện ngập, điên cuồng hay một mối nguy hiểm. Một số khác nói anh xứng đáng ở trong tình cảnh đói rách đó, là cái giá phải trả cho sự lười biếng hoặc ngu ngốc. "Nhưng cái tôi thấy là những người phụ nữ trốn chạy bạo lực gia đình, đám trẻ mồ côi không nơi nương tựa hay ông già quá ốm yếu để làm việc", anh bày tỏ.
![]() |
Thầy giáo tiếng Anh - nhà văn viễn tưởng Christopher từng rơi vào tình huống vô gia cư nên đã giúp người đồng cảnh ngộ với mình khi anh tới Hà Nội một năm qua. Ảnh: HelpHanoihomless. |
Không chỉ tự tay làm việc thiện nguyện, chàng trai Anh còn có một bản đồ hiển thị khoảng 35 địa điểm trong nội thành Hà Nội, nơi các nhà hảo tâm có thể dễ dàng tìm thấy những người vô gia cư và có thể gửi quần áo, thực phẩm hỗ trợ.
Để có thêm chi phí, Christopher đã liên kết với nhiều tổ chức xã hội và phi chính phủ. Nhờ đó anh đã thiết lập thêm được mạng lưới "hộp cứu trợ" với nhiều thực phẩm đóng gói như mỳ tôm, xúc xích, đặt trên các góc phố. Mỗi chiếc hộp phục vụ được 15 bữa ăn cho người nghèo.
Cho đến nay, đã có khoảng 5.000 suất quà được nhóm Help Hanoi’s homeless trao đi.
"Tôi không nghĩ rằng ở gần mình tại Hà Nội có nhiều người khốn khổ như vậy cho đến khi biết đến HHH và được xem bản đồ người vô gia cư của họ. Điều này rất ý nghĩa và cho thấy họ thực sự quan tâm đến đất nước Việt Nam", Diane Luan (25 tuổi, đến từ New Zealand) nói.
![]() |
Những hộp nhựa chứa đồ ăn cho người cơ nhỡ mà Christopher cùng các tình nguyện viên của mình đang thử nghiệm ở một số điểm trên phố Hà Nội. Ảnh: HelpHanoihomless. |
Một giờ sáng, sau công việc giúp đỡ những mảnh đời bất hạnh, Christopher lại cặm cụi viết tiếp cuốn tiểu thuyết viễn tưởng của mình, rồi đến giáo án cho buổi dạy tiếng Anh (tại một trung ở Hà Nội) sáng hôm sau. Không còn nằm ngủ cạnh thùng rác, căn nhà của anh giờ đầy đủ tiện nghi với một mùi hương dễ chịu.
"I was a homeless" (Tôi từng là người vô gia cư), anh Christopher Axe luôn giới thiệu với học sinh trong lớp Anh ngữ của mình như vậy. Những ngày tháng khó khăn đó giống như một món quà mà anh luôn cất giữ ở nơi trang trọng nhất, nó nhắc nhở anh trân quý cuộc sống của mình và luôn giúp đỡ người khác bằng mọi cách có thể.
Trọng Nghĩa
0 nhận xét:
Đăng nhận xét