Trung QuốcHai tháng con trai vào lớp 6, tôi biết tin Cường có bạn gái. Không phải cô giáo báo tin, mà là cuộc gọi từ mẹ cô bé đó.
Đó là một buổi chiều thứ 7, con trai tôi không có ở nhà. Tôi nhận được cuộc gọi từ một người phụ nữ lạ. "Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu, con gái tôi là Phượng, là bạn học của con trai chị", tiếng nói từ đầu dây bên kia cất lên. Trong lòng tôi trào dâng một cảm giác bất an. Theo bản năng làm mẹ, tôi nghĩ con trai mình đã gây ra một việc gì đó rất nghiêm trọng.
Đúng như tôi nghĩ, mẹ của Phượng nói rằng con trai tôi đang theo đuổi con gái cô ấy. Điều này bị phát hiện từ một tháng trước khi mẹ Phượng đọc được nhật ký của con trong ngăn kéo. Phượng đã kể về tình yêu của mình dành cho Cường trong những trang giấy đó.
"Còn có cả những bức thư Cường gửi cho Phượng nữa, tôi sẽ gửi lại cho chị", mẹ Phượng thở dài. Nói rồi cô ấy chụp lại rồi gửi cho tôi. Một số câu trong thư khiến tôi đỏ mặt.
"Anh mãi yêu em", "Hãy nghe tiếng của chiếc chuông gió anh tặng em, đó là trái tim anh đó", "Sao nhớ em đến thế này"... Đó là những gì tôi còn nhớ được khi đọc xong một đống thư từ hai đứa trẻ 13 tuổi gửi cho nhau.
Mẹ Phượng nói chuyện với con gái, nhưng cô bé đã rất tức giận. Cháu cho rằng mẹ không có quyền lục lọi và đọc trộm nhật ký của con. "Cháu bắt đầu có tâm lý nổi loạn. Giờ tôi không biết làm thế nào nên mới tìm đến chị để cùng nghĩ cách", giọng người mẹ bất lực.
Thực sự ban đầu tôi rất sốc, sau đó tức giận và lo lắng. Điều tôi không ngờ nhất là con trai lại có "quan hệ khác giới" sớm như vậy. Nhưng tôi cũng lo, nếu phản ứng giống như mẹ của Phượng, con trai tôi sẽ nổi loạn. Làm mẹ, tôi hiểu rõ tính cách ngang bướng và mạnh mẽ của Cường. Làm thế nào để con nhận ra không thể "hái trái cấm" quá sớm.
Tôi cẩn thận thiết kế một cái "bẫy" cho con trai mình
Hôm sau, tôi nhận được tin nhắn của mẹ Phượng cho biết, chiều nay hai đứa có cuộc hẹn trong công viên. "Hay chúng ta cùng ra đó để cho chúng nó một trận", mẹ Phượng đề xuất. Tôi can cô ấy và nói rằng "làm vậy, chúng càng nổi loạn thêm mà thôi". Tôi bày với mẹ Phượng một cách và cô ấy đồng ý. Sau đó, tôi gọi điện cho người bạn thân nhờ cô ấy sắp xếp một "vở kịch" để con trai tôi thoát khỏi tình huống này.
Tối hôm đó, khi Cường về nhà, tôi vẫn nấu ăn và dọn dẹp như chưa có chuyện gì xảy ra. Vừa ăn tối xong, điện thoại reo. "À, Hồng Mỹ à", tôi cố nói to để con trai nghe thấy. "Sao, công viên á, không thể nào. Lúc đó Cường đang đi học". Tôi liếc nhìn con trai và thấy nó đang cố nhìn vào tivi với khuôn mặt đỏ bừng.
Tôi tiếp tục câu chuyện với Hồng Mỹ: "Yêu sớm á, không thể nào. Cường nhà tôi còn tồ như vậy, làm sao như thế cơ chứ. Nếu như là Tiểu Phàm trước đây thì còn tin được. Hồi đó nếu bố mẹ cậu ấy biết chuyện sớm rồi khuyên ngăn, có lẽ đã không tồi tệ như bây giờ. Tiếc thật. Được rồi, hẹn nhau hôm khác nhé". Nói đến đây tôi cúp máy.
Tôi đặt điện thoại xuống thì Tiểu Cường hỏi ngay "Ai vậy mẹ?". Tôi trả lời "Cô Hồng Mai, bạn mẹ. Cô ấy nói hôm nay nhìn thấy con ở công viên". Con trai tôi bỗng đỏ bừng mặt. Nó nói thì thầm như để biện minh: "Chiều con có đến công viên thật, nhưng đi cùng các bạn". Tôi vừa ngạc nhiên vừa hạnh phúc vì câu trả lời này. Ngạc nhiên là vì con trai thừa nhận sự thật, hạnh phúc là bởi cháu chưa hoàn toàn nói dối. Tôi cố tình nói khẽ: "Các bạn trong lớp đi chơi với nhau là chuyện thường. Cô Hồng Mai quá nhạy cảm". Con trai nhìn tôi kinh ngạc, một lúc sau, nó đột nhiên hỏi: "Vậy câu chuyện về cậu Tiểu Phàm nào đó mẹ vừa nhắc trong điện thoại là gì vậy?".
Tôi nói rằng, Tiểu Phàm là con trai của một người bạn cũ. Cậu ta từng học rất giỏi, nhưng đến năm lớp 7, không hiểu sao lại yêu một bạn gái cùng lớp. Bạn gái này cũng có thành tích rất tốt. Bởi vậy giáo viên đã gọi cả hai bên phụ huynh. Cả hai nhà đều phản đối kịch liệt và cấm đoán mối tình đó. "Họ không giải thích cho con tác hại của việc yêu sớm mà chỉ ngăn cấm. Nhưng càng ngăn cấm thì chúng lại càng muốn ở bên nhau", tôi nói với Cường.
Hậu quả là Tiểu Phàm học lực giảm sút trầm trọng. Lúc này quan hệ của cả hai bắt đầu có rạn nứt và cô gái đề nghị chia tay, nói rằng hối hận khi yêu quá sớm vì ảnh hưởng tới kết quả học tập. Để tránh gặp Tiểu Phàm, cô ấy chuyển sang một trường khác. Còn Tiểu Phàm đã thi trượt cấp 3, phải đi học nghề và hiện là một nhân viên bốc vác trong siêu thị với đồng lương bèo bọt. "Cô Hồng Mai nhìn thấy con. Sợ con sẽ giống Tiểu Phàm nên gọi điện nhắc nhở mẹ", tôi nói.
"Tức là nếu yêu sớm không thể có kết thúc tốt đẹp sao mẹ", Cường hỏi. Tôi nhận ra con đã "trúng kế" mình và trả lời: "Điều đó chưa chắc", Khi tôi nói điều này, Cường lại nhìn tôi ngạc nhiên. Tôi tiếp tục kể, bạn bè mình từng có những người kết hôn từ tuổi 17, sau đó mới đi học tiếp. "Nhưng họ phải nỗ lực gấp 3, gấp 4 người khác, phải có sự kiên trì cực kỳ lớn mới không bỏ cuộc", tôi nhấn mạnh.
"Nói chung cuộc sống cũng giống như bốn mùa. Mùa nào phải gieo đúng hạt mùa đấy. Hạt không gieo đúng mùa thì trái vừa xấu, chất lượng lại tồi. Giống như Tiểu Phàm, gieo hạt quá sớm nên chỉ thu được vậy thôi".
Nghe xong câu chuyện, con trai bỗng tư lự, rồi cháu nói: "Đúng vậy. Nhưng nếu những chuyện này mà để người lớn biết thì có mất mặt quá không mẹ", Cường đặt câu hỏi.
Tôi giải thích, không biết người khác như thế nào nhưng nếu là tôi, tôi sẽ nói với trẻ rằng việc có cảm tình với bạn khác giới ở tuổi đi học là bình thường. Nhưng nó chưa phải tình yêu. "Vì chưa đến mùa gieo hạt tình yêu, làm sao thu hoạch trước được", tôi nói.
Tôi cũng chia sẻ với con, mới bước chân vào cấp 2 chưa thể biết người mà con đang cảm mến là phù hợp nhất, bởi sẽ có nhiều cơ hội gặp gỡ những người khác ở tương lai.
Cường nhìn tôi rồi đột nhiên hỏi: "Mẹ, mẹ biết chuyện gì rồi phải không?"
Tôi do dự một lúc rồi gật đầu: "Mẹ định không nói với con. Nhưng thật ra mẹ có thể giúp con được việc này". Con trai ngắt lời tôi: "Thực ra con không biết nói thế nào. Bạn ấy là lớp trưởng lớp tiếng Anh, chúng con thường cùng nhau trao đổi về vấn đề học tập. Bạn ấy thông minh và xinh đẹp. Con rất thích bạn ấy. Con cảm thấy hào hứng mỗi khi được làm mọi thứ cùng bạn ấy. Nhưng khi ở bên nhau, chúng con cũng rất lo lắng. Mẹ có nghĩ chúng con vẫn có thể là bạn tốt của nhau không?’
Tôi vui mừng và nói với Cường, có nhiều bạn bè là hạnh phúc. "Con trai thật có lý, mẹ rất yên tâm. Tốt hơn hết là con nên duy trì mối quan hệ bạn bè tốt đẹp với bạn gái đó. Điều này tốt cho cả hai". Cường nghiêm nghị gật đầu, nói rằng cháu sẽ lo liệu. Tôi tin rằng con trai tôi có thể xử lý được chuyện này. "Nếu có khó khăn gì, hãy tìm mẹ", tôi nói.
Cuộc khủng hoảng của tôi được giải quyết theo cách này. Tôi không hỏi con trai đã nói chuyện gì với Phượng sau đó. Nhưng vào một ngày cuối tuần, Cường tổ chức một buổi liên hoan nhỏ tại nhà và Phượng cũng đến. Cô bé đó là một người hoạt bát, thông minh, và cô ấy giống như một người bạn bình thường với Cường. Cả buổi chúng nó chơi đùa và ca hát rất vui.
Và như mẹ Phượng nói: "Giống như một giấc mơ, chuyện lớn như vậy đã biến mất trong nháy mắt".
Bài chia sẻ trên được một người mẹ đăng tải trên mạng xã hội Weibo, Trung Quốc.
Hải Hiền (Theo sohu)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét