Có thu nhập rồi, mỗi lần từ đội tuyển về, Đức Chinh vẫn đi cày, gieo mạ với mẹ ở vùng cao Tân Sơn, Phú Thọ.
Chiều 10/12, trong ngôi nhà 3 tầng khang trang, mới xây ở giữa xóm Dụ, Xuân Đài, Tân Sơn, Phú Thọ, người ra vào tấp nập. Con lợn 30 kg đã được mổ, chuẩn bị cho bữa cỗ nhỏ để họ hàng, làng xóm cùng đến xem trận chung kết tối nay.
"Trước SEA Games, tôi đã tin con trai và đội tuyển vào đến trận chung kết, đã nuôi con lợn này để chờ hôm nay", chị Uyện nói.
Xóm Dụ từng rất vắng vẻ, heo hút thời điểm 10 năm trước, khi tiền đạo của đội tuyển U22 Việt Nam còn là cậu bé lớp 5, chuyên đá bóng bằng những quả bưởi rụng, hay lá chuối khô, giấy vụn được bố cuộn lại thành bóng.
Ngôi nhà to đẹp - thành quả lao động của Đức Chinh - được xây nên đầu năm nay, thế cho ngôi mái bằng cũ. Ảnh: Phạm Nga. |
"Từ nhỏ Đức Chinh đã không có niềm đam mê nào khác ngoài bóng đá. Từ lúc biết đi chơi với bạn nó đã thích đá bóng rồi", chị Hà Thị Uyện, sinh năm 1977, mẹ Đức Chinh, kể.
"Thủa ấy cả xóm mới có một cái tivi. Nhưng có trận nào, nó cũng mò đi xem một mình, có hôm khua lắc lơ mới về", ông nội của Đức Chinh cho biết.
Bố mẹ đi nương cả ngày, tối mịt mới về. Việc tập luyện của con ở trường chị Uyện và chồng không hề hay biết. Tận đến khi Chinh vào lớp 5, được gọi lên câu lạc bộ bóng đá của tỉnh, bố mẹ mới biết con mình có năng khiếu môn này.
Học đá bóng xa nhà, một tháng Chinh mới được mẹ đón về một lần. Tập luyện vất vả, mệt mỏi, có lúc Chinh kêu nhớ nhà, muốn bỏ cuộc. "Lúc ấy tôi chỉ biết dặn con. 'Con đã thích, đã chọn thì phải theo đến cùng, khi nào thầy nói con không đủ khả năng nữa thì con mới được dừng lại'. Vậy là Chinh lại cố gắng", chị Uyện cho biết.
Mấy tháng trước, chân sút này không thể hiện được trên sân Mỹ Đình, bị chỉ trích nặng nề. "Chinh rất buồn, gọi điện về cho mẹ nghẹn giọng. Tôi cũng không nhắc lại chuyện đó, chỉ dặn con 'Quên trận cũ. Hãy tập trung vào những trận đấu sắp tới'", người mẹ chia sẻ.
Chị Uyện chuẩn bị cho bữa cỗ tối nay cùng bà con trong xóm xem bóng đá. Ảnh: Phạm Nga. |
Ngôi nhà 3 tầng mới xây là thành quả từ khi Chinh bắt đầu vào đội tuyển U19 đến nay. Bố mất 3 năm trước vì trọng bệnh, Chinh trở thành trụ cột gia đình, hỗ trợ mẹ chăm lo cho em gái 13 tuổi và ông bà nội. Từ lúc đó, chị Uyện không còn phải đi nương nữa, mà chỉ tập trung vào làm 5 sào ruộng, chăn nuôi nhỏ.
Ông bà nội Chinh gần 80 tuổi vẫn đi chăn trâu. Chinh từng bảo ông bà bán trâu hết để nghỉ ngơi, nhưng ông bà không đồng ý, nói "phải nuôi trâu để bán đi cho mày cưới vợ".
Chinh từng tiếc nuối khi bố còn sống, nhà chỉ có điện thoại "cục gạch", khó liên hệ. Giờ có điều kiện hơn thì bố không còn nữa.
"Chinh chăm chỉ, siêng năng giống bố. Mỗi lần từ đội tuyển về, nó vẫn đi cày, gieo mạ với mẹ. Con cũng hay tâm sự với mẹ chuyện riêng tư, trừ tình yêu", chị Uyện kể.
Huy chương các kỳ thi đấu của Đức Chinh treo kín một ngăn tủ trong nhà. Ảnh: Phạm Nga. |
Còn trong mắt cô em gái Ngọc Anh, 13 tuổi: "Anh Đức Chinh rất nghiêm khắc. Anh không cho em mặc quần rách. Mỗi lần về nhà anh thường hay mua quần áo cho em, đưa đi bơi, đi chơi".
Phạm Nga
0 nhận xét:
Đăng nhận xét