Thương từng tiếng thở dài của mẹ

Nhiều đêm mẹ trằn trọc, thở dài đầy trăn trở vì chuyện chồng con của chín đứa con gái mà mẹ đã mang nặng đẻ đau.

Mẹ là một bà mẹ quê đúng nghĩa. Cuộc đời của mẹ chỉ ở vùng quê yên bình. Mẹ là một mẫu hình của người phụ nữ quê, cam chịu, hy sinh. Mẹ tần tảo sớm hôm và luôn chắt chiu từng thứ vun vén cho gia đình.

Mẹ bảo: "Mẹ lam lũ cực khổ cho con ăn học, nên ráng học cho có cái chữ. Ba mẹ chỉ cho con được cái chữ chứ chẳng cho tiền bạc nhiều". Chị em tôi lớn lên, trưởng thành theo giấc mơ của ba mẹ. Chị em tôi là niềm tự hào duy nhất của ba mẹ. Đến khi đi làm, có gia đình thì mẹ vẫn gởi cho chị em tôi mớ rau sạch, trái bí, quả mướp của ba trồng...

Mỗi lần về nhà, mẹ kể rằng ba vừa trồng đậu bắp, rau dền, cải, mồng tơi... Mẹ cũng bảo "Đem đi ăn, của ba mẹ nên không tốn tiền, không độc hại, ra nớ (thành phố) cái gì cũng mua...". Mỗi lần tôi về nhà, mẹ lại gói ghém từng mớ rau. Biết tôi không ăn rau dền đỏ, mẹ lại đôn đáo tìm rau dền xanh trong vườn cho tôi. Đến bây giờ, Sài Gòn xa xôi là thế, vậy mà ba mẹ vẫn gói ghém gởi cho tôi mớ rau cải trong vườn, mớ đậu rồng hái vội, cái bắp chuối để nấu mì Quảng và còn những gói kẹo tôi thích lúc còn ở quê.

Ngày tôi lên xe buýt ra Đà Nẵng để đi Sài Gòn, mẹ nói "con nhớ chưa, hai ba bữa chi là điện về cho mẹ nghe, nhớ điện tầm 20h20 - 20h30 là hồi nớ mẹ làm xong công việc rồi, đi ri chứ mẹ nhớ lắm, vô nớ lo ăn uống, đừng có tiết kiệm...". Thế giới của mẹ nhỏ lắm nên mẹ để tôi đi xa để tự trưởng thành, để biết đến những điều mới mẻ, chứ thực lòng tôi chẳng muốn đi.

Mỗi lần tôi điện về nhà, ba mẹ thay phiên nhau kể chuyện con nghé, con heo, con gà, nhà này nhà kia. Thương đến vô cùng, khi mỗi lần bắt máy, mẹ lại nói "Mẹ đây, đứa mô đó?". Vì đâu có ai điện cho mẹ ngoài chị em tôi và cũng vì không nhìn thấy trong danh bạ là Út Nhâm. Tôi đi, mẹ mừng cho tương lai mới, nhưng mẹ chắc buồn lắm. Mọi khi ở nhà mẹ vẫn mong tôi mỗi chiều thứ 3. Mẹ hay đi chợ mua đồ nấu mì: "cho con Út có khi chiều ni nó về". Tôi vẫn nhớ tiếng vọng từ bếp của mẹ mỗi lần về nhà "Út về đó à?" và mỗi lần về nhà Mẹ lại hỏi "con về được bao lâu? Bao giờ con đi lại? Hay đi lần này mãi tới Tết con mới về lại nhỉ? Khóe mắt tôi chực trào mỗi khi trả lời mẹ nhưng câu hỏi đó.

Tôi về nghỉ hè được ba tháng. Ngày đi lại là ngày buồn nhất, cảm giác xếp quần áo vào vali và đi qua cổng anh ninh sân bay chưa bao giờ là dễ dàng. Những ngày gần đi, mẹ cứ đếm ngược: "Còn tám ngày, bảy ngày rồi ngủ với mẹ đêm ni, đêm mai đêm mốt nữa thôi, giờ chừ ngày mai là ăn cơm ở Sài Gòn rồi". Tôi cố giấu những giọt nước mắt vào trong, nhưng đến giàn mướp đầu ngõ, lại ngoảnh mặt vẫn thấy mẹ đứng đó, nơi góc sân nhìn theo mà nước mắt tôi chảy dài.

Những tối nằm bên mẹ, tôi tỉ tê mong muốn chuyện làm cô giáo của mình. Mẹ lại thủ thỉ với tôi chuyện đời, chuyện người, "làm người phải thế này con ạ". Rồi tôi thương, xót, thấu hiểu những cái trằn trọc, thở dài đầy trăn trở của mẹ. Mẹ trăn trở chuyện chồng con của chín đứa con gái. Mẹ cả đời lo. Mẹ bảo "Mọi khi con làm hướng dẫn, mẹ mong chiều thứ 3 con về. Giờ con đi Sài Gòn xa và lâu quá, mẹ chỉ mong Tết là con được về". Tôi đi, chắc mẹ nhớ lắm. Mẹ bảo "tối nằm ngủ mà mẹ nhớ từng đứa, từng lời nói, điệu cười, dáng đi". Hàng đêm, tôi vẫn lặng lẽ đếm ngược từng ngày để được về với mẹ.

Chị em tôi may mắn vì có mẹ và còn mẹ mỗi khi trở về nhà. Sài Gòn không thiếu thứ gì, chỉ thiếu ba, thiếu mẹ, thiếu ngôi nhà thân yêu. Tôi chợt nhớ đến ba mẹ và ngôi nhà ở quê. Sài Gòn rộng lớn quá, chẳng biết nhìn hướng nào để thấy mẹ, thấy quê nhà mình cả.

Trần Thị Ánh Nhâm

Từ ngày 3 đến 30/10, độc giả chia sẻ về người phụ nữ bạn luôn yêu thương và trân trọng nhất, hoặc tham gia bằng cách viết về chính mình nếu bạn có một câu chuyện truyền cảm hứng muốn lan tỏa đến những người xung quanh, để có cơ hội nhận bộ trang sức PNJ. Độc giả gửi bài tham gia cuộc thi dưới dạng bài viết trong khoảng 500 - 1.000 từ có dấu, font Unicode, kèm theo ít nhất 1-3 hình ảnh minh họa là nhân vật người phụ nữ được nói đến trong bài. Gửi bài dự thi .

Let's block ads! (Why?)

About Unknown

Unknown
"Mình là Phương Nguyễn, thâm niên 4 năm kinh nghiệm thiết kế website và làm marketing, tuy nhiên kể từ 1 năm trở lại đây mình không còn làm marketing nữa, và chỉ tập trung vào viết plugin và giao diện cho Wordpress, nếu các bạn thấy bài viết hay thì hãy chia sẻ cho những người khác cùng tham khảo, còn nếu muốn thiết kế website hoặc sửa web hay đặt một plugin có chức năng đặc biệt, hãy liên hệ ngay tới Phương"
Recommended Posts ×

0 nhận xét:

Đăng nhận xét