Mẹ thương tôi thật nhiều nhưng vì mặc cảm, tự ti, không gần gũi bên mẹ nên tôi chưa cảm nhận được, không quan tâm đến mẹ hơn.
Nhớ lại cách đây 16 năm, lần đầu tiên ra mắt mẹ chồng, ấn tượng của tôi là mẹ thật đẹp. Mẹ kể tôi nghe nhiều về cuộc đời, mối tình đầu của mẹ, tính tình của các anh em trong gia đình. Tôi ở với mẹ hai năm là ra riêng. Ngày tôi đi, mẹ chỉ nói một câu, tại sao con không ở nữa?
Câu hỏi này cả đời tôi vẫn chưa trả lời mẹ. Có thể tôi chưa trải lòng mình với mẹ. Tôi quá nhút nhát đến không thể bày tỏ cảm xúc của mình. Tôi ra đi cứ nghĩ lâu lâu về thăm chắc mẹ sẽ vui hơn. Vì tôi vụng về, hậu đậu, xấu xí nên chắc mẹ không thương tôi nhiều như mấy chị dâu. Tôi đã hối hận vì sự mặc cảm của mình mà không gần gũi mẹ nhiều hơn.
Thật ra, mẹ thương tôi vì sự thật thà và hậu đậu đó mà tôi không biết. Tôi cũng thương mẹ mà chẳng thể hiện. Những câu trách móc, giận hờn của mẹ dành cho tôi là từ tận đáy lòng. Khi mẹ hiểu rằng tôi thật sự muốn ra ngoài sống, mẹ đã để chúng tôi đi, không níu kéo nữa.
Sau đó, mẹ bảo tôi về mấy lần để nấu cho tôi ăn những món ngon, tôi thích như bún riêu, bún mắn... Đó có lẽ là cơ hội cuối cùng để mẹ muốn tôi gần gũi mẹ. Nhưng lúc đó, tôi vẫn chưa hiểu ý mẹ, cái đầu óc hậu đậu và cố chấp của tôi vẫn không giúp mình hiểu thêm được.
![]() |
Con luôn nhớ đến mẹ bằng tình yêu thương, trân quý. |
Nhọc nhằn mưu sinh, cực nhọc vì con cái đã chiếm hết thời gian của tôi, hiếm khi tôi về thăm mẹ. Chỉ khi đám giỗ hoặc nhà hết muối tiêu vì món này mẹ làm rất ngon, tôi mới nhớ đến mẹ.
Tôi cũng mua vài món đồ hay nấu canh mang qua cho mẹ. Nhưng được một hai lần gì đó là mẹ bảo thôi, đừng mua nữa, để dành thời gian lo cho con cái. Tôi cho là mẹ không cần tôi nữa, nỗi mặc cảm lại trỗi dậy. Mẹ không thích cái gì nữa rồi hay mình lại hậu đậu, làm phiền mẹ. Tôi lại ra đi...
Cho đến một ngày, tôi hay tin mẹ bệnh nặng cấp cứu trong bệnh viện. Tôi chạy đi như bay đến tìm mẹ, thấy mẹ nằm trên giường vàng xanh, ốm nhom. Hầu như mọi sức lực đều tiêu tan, mẹ nằm đó không gượng dậy nổi.
Đó cũng là lần đầu tiên tôi hôn và bày tỏ cảm xúc với mẹ. Tôi cũng thương và nhớ mẹ nhiều lắm và mẹ đã hiểu. Từ bãi xe về nhà tôi đã khóc thật nhiều, lần đầu tiên tôi khóc vì mẹ. Khóc vì tôi biết tôi sắp mất mẹ. Nỗi đau giằng xé tâm tư tôi. Thế nhưng, tôi lại lao vào cuộc sống riêng, thỉnh thoảng lại qua thăm mẹ và mong mẹ sống thêm ngày nào hay ngày đó. Lúc này, tôi cũng chỉ hiểu được lòng mình mà vẫn chưa hiểu rõ mẹ. Tệ làm sao, đáng tiếc làm sao!
Còn một tuần nữa mẹ ra đi. Mẹ nắm tay tôi rất lâu, cố gắng nói là mẹ thương tôi nhiều lắm vì thế hệ, tuổi tác cách biệt nên mẹ con không gần gũi nhau. Lần đầu tiên mẹ khen tôi đẹp. Sao tôi không biết sớm hơn, sao mẹ không nói sớm hơn. Con người ích kỷ trong tôi đã che mờ lý trí, không lẽ cần mẹ thương mình mới thương lại mẹ hay sao? Chắc là tôi có thương, có nhớ mẹ nên những năm tháng sống xa mẹ đã làm phai dần tình cảm lúc nào không hay.
Ngày mai này, tôi đưa mẹ về nơi an nghỉ. Tôi xin nghỉ thêm một ngày để được gần gũi với mẹ, không thôi cả đời hối không kịp. Mẹ an nghỉ, ra đi thanh thản vì con đã hiểu lòng mẹ. Tình cảm của mẹ dành cho con, con xin giữ lại cho riêng mình.
Lâm Bích Loan
Từ ngày 3 đến 30/10, độc giả chia sẻ về người phụ nữ bạn luôn yêu thương và trân trọng nhất, hoặc tham gia bằng cách viết về chính mình nếu bạn có một câu chuyện truyền cảm hứng muốn lan tỏa đến những người xung quanh, để có cơ hội nhận bộ trang sức PNJ. Độc giả gửi bài tham gia cuộc thi dưới dạng bài viết trong khoảng 500 - 1.000 từ có dấu, font Unicode, kèm theo ít nhất 1-3 hình ảnh minh họa là nhân vật người phụ nữ được nói đến trong bài. Gửi bài dự thi .
0 nhận xét:
Đăng nhận xét