Bán nhà 5 triệu tệ đầu năm, cuối năm giá lên gần gấp đôi, người đàn ông Trung Quốc cũng phát hiện sống ở quê không phải thiên đường.
Bài viết mới đăng trên Enanyang, đang được chia sẻ nhiều trên các trang báo Trung Quốc, thể hiện quan điểm của tác giả về việc bám trụ lại thành phố lớn.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi làm việc cho một doanh nghiệp nhà nước ở Bắc Kinh trong nhiều năm và may mắn có được hộ khẩu ở đây. Vào năm 2005 tôi mua một căn hộ ở tây nam Bắc Kinh. Vào thời điểm đó, giá nhà khoảng 4.000 tệ/m2, tôi đã mua 116 m2, 3 phòng ngủ, tổng hết hơn 400.000 tệ.
Đây là một số tiền lớn, lương của tôi chỉ 4.000 tệ, không thể đủ. Nhưng tôi vốn là người dám nghĩ dám làm. Tôi gom từ tiền tiết kiệm những năm qua và cha mẹ cho, thanh toán được khoản đầu tiên là 150.000 tệ. Tôi vay ngân hàng 250.000 tệ, thời hạn trả trong 10 năm.
5 năm sau tôi đã trả hết nợ. Đến năm 2016, tức 10 năm sau khi mua nhà, tôi bán nó được gần 5 triệu tệ (hơn 17 tỷ đồng). Lý do tôi bán nhà vì công việc lúc này không tốt, gia đình tôi có người cần chăm sóc, quan trọng nhất tôi tính toán giá nhà đã lên đỉnh điểm và có thể giảm bất cứ lúc nào.
Với 5 triệu tệ trong tay, tôi cảm giác mình như người chiến thắng. Tôi sẽ trở về quê nhà, nơi chôn rau cắt rốn.
Người đàn ông bán nhà Bắc Kinh về quê, nhưng sau hai năm lại quay trở lại, tốn nhiều tiền hơn để mua một căn hộ bé hơn trước. Ảnh: Enanyang. |
Đầu tiên tôi chi 300.000 tệ sửa ngôi nhà 3 tầng để sống với bố mẹ. Tôi chi 400.000 tệ mua một ngôi nhà rộng 120 m2 ở trung tâm thị trấn. Ngoài ra, tôi còn cho người thân, bạn bè vay mượn và vẫn còn 3 triệu tệ trong ngân hàng.
Bằng cách này những ngày thần tiên trong mơ của tôi cũng đến. Tôi giúp người già trong làng chữa bệnh, tham dự các buổi họp mặt bạn bè, đi du lịch nhiều quốc gia. Trong nửa năm đầu tôi thực sự hạnh phúc, không có áp lực.
Thời gian trôi qua nhanh. Cuối năm 2016, ngôi nhà tôi bán đã tăng lên 8,7 triệu tệ, chênh gần 4 triệu - chỉ trong chưa đến một năm. Tôi thấy có chút khó chịu.
Tôi cũng bắt đầu chán cuộc sống của mình. Về quê đồng nghĩa với những người bạn ở Bắc Kinh biến mất. Mặc dù có nhiều bạn bè hơn, nhưng tôi vẫn cứ thấy thiếu gì đó. Tôi thấy mình dường như không phù hợp với cuộc sống mỗi ngày chơi mạt chược, nói chuyện mà như cãi vã, khi trời mưa đường làng toàn bùn đất.
Đúng, đây không phải là cuộc sống cổ tích tôi vẫn tưởng tượng.
Khi đến siêu thị lớn nhất trong thị trấn mua một cái gì đó, tôi thấy rằng mọi thứ đắt đỏ hơn Bắc Kinh, một lon nước ngọt ở đây tới 9 tệ, trong khi ở thành phố chỉ 6 tệ. Tuy nhiên điều tôi không thể chịu đựng được là thứ bạn mua luôn phải cảnh giác với hàng giả.
Sau tất cả những khó khăn, cuối cùng tôi cũng tìm được một công việc liên quan đến Internet, nhưng vào đây vài ngày tôi nhận ra mình đang phải làm công việc quản lý mạng, sửa máy tính - trong khi trước đây tôi là một kỹ sư phần mềm cao cấp. Nơi sầm uất nhất của quê tôi thậm chí không bằng được vùng nông thôn ở rìa Bắc Kinh. Tôi muốn cùng bạn ngồi cà phê, xin lỗi không có. Tôi muốn ăn cá biển, cũng không, các đồ ăn nhanh như KFC, McDonald, có đấy, nhưng là một cái tên lạ hoắc McKenkey.
Mặc dù có 3 triệu tệ, dù tiền lãi đủ nuôi cả gia đình, nhưng tôi thấy mình vô dụng. Tôi không thể nhìn thấy tương lai, có lẽ tương lai của tôi là như thế này - cầm tiền và chờ chết.
Tinh thần bị tê liệt và mọi thứ trở nên không thỏa mãn. Một lần nữa tôi đưa ra quyết định táo bạo, trở lại Bắc Kinh.
Tôi quay lại khu phố sống trước đây, Mọi thứ đều rất quen thuộc. Tại thời điểm này, giá của một căn hộ tương đương của tôi đã bán là hơn 9 triệu tệ, nhưng với chính sách hạn chế mua, có người sẽ phải mua trên hơn 10 triệu tệ. Vì tôi đã có một hồ sơ ở Bắc Kinh trước đây, bây giờ tôi có thể mua với khoản thanh toán ưu đãi 60%, tức khoảng 5,4 triệu tệ. Vì thế tôi cần thêm 2 triệu nữa.
Ở đây nếu thuê nhà, 1/3 thu nhập hàng tháng sẽ rơi vào túi chủ nhà. Tôi thực sự không muốn thuê nhà và với trải nghiệm sâu sắc sau 2 năm sống ở quê, tôi xác định sẽ dành phần đời còn lại ở Bắc Kinh. Sau 3 tháng quay lại, tôi đã mua một căn trong cùng một cộng đồng với căn hộ trước đây nhưng diện tích chỉ 70 m2, 2 phòng ngủ, số tiền là 6 triệu tệ. May mắn, công ty trước đây cũng nhận lại tôi. Cuối cùng tôi đã trở lại cái vạch hai năm trước.
Bây giờ, ngay cả khi ông chủ hét vào mặt tôi, tôi vẫn cảm thấy rất ông ấy bảnh trai. Hôm nay, ước mơ lớn nhất của tôi là làm việc chăm chỉ và cố gắng mua lại ngôi nhà ba phòng ngủ rộng 116 m2 như từng bán.
Thực tế, không có cuộc sống thoải mái trên thế giới này. Người dân ở các thành phố hạng nhất mệt mỏi và người dân ở các thành phố hạng ba, hạng bốn cũng đều mệt mỏi.
Có lẽ chỉ có hai cách để sống: Hoặc bạn đang cố gắng tạo ra giá trị, hoặc bạn đang lặng lẽ sống để già đi. Nhưng phải công nhận rằng, chỉ những người làm việc chăm chỉ mới đủ điều kiện đòi hỏi sự công bằng.
Bảo Nhiên (Theo Enanyang)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét